TƯỞNG NHỚ ... HỌA SĨ HÀ UYÊN( Phạm văn Thanh)
Thế là anh đã ra đi. Một ra đi thật lặng lẽ. Bạn bè người biết kẻ không. Những người không biết đó. Có tôi. Chuyện buồn này phải đến hơn cả năm sau mới biết qua người em ruột thịt của anh.
Tôi rất xúc động khi nghe tin anh mất! Nhưng tôi không chút ngạc nhiên, bởi vì với cơ thể còm cõi đó, Ai cũng cho rằng anh khó mà sống thọ. Thế mà anh cũng đã vượt qua cái tuổi thất thập. Một điều lạ? Một sự kỳ diệu trong cuộc sống!
Anh đã ra đi về cõi vĩnh hằng. Mọi người thân quen không bao giờ còn gặp được anh nữa. Nếu còn thì cũng chỉ những kỷ vật và những bức tranh cắt giấy dán của anh. Nói đến tranh của anh cũng là niềm xót xa. Những tác phẩm ban đầu chỉ là những tác phẩm vẽ bằng bút " BIC " xanh đỏ. Qua lối vẽ đánh mắt võng nhặt khoan để tạo hình. một sự giải tỏa những dồn nén, bức xúc trong tâm hồn say mê nghệ thuật của mình. Càng đau đớn hơn khi những dụng cụ bình thường không thể thiếu của người họa sĩ. Thế mà những thuốc vải bố, tuýp màu và những cây cọ được xem là sự mơ ước, nỗi khát vọng là thứ xa xỉ quá tầm với của anh. Suốt cuộc đời. Cái nghèo khó, bệnh tật đeo bám, dằn vặt từng ngày từng giờ, luôn thúc bách, trói buộc đời sống anh không phút ngơi nghỉ, nó thay nhau đè lên thân xác còm cõi, yếu ớt. Lôi tuột anh vào vòng xoáy bất hạnh. Dẫu thế nó vẫn không hề làm cho mai một đi được nỗi đam mê nghệ thuật cháy bỏng trong tâm hồn anh. Chỉ có khi thấy anh làm việc. Ta mới nhận thấy niềm hoan lạc, say mê òa vỡ. Anh đã tìm thấy lối thoát cho mình. Sự vượt thoát khỏi những nét bút đánh võng ca-rô. Bằng cách khai thác những trang báo quảng cáo màu sắc sặc sỡ trong tạp chí nước ngoài như: Elle, Madam Figaro, Atlas air France..v..v...Anh gởi gắm tất cả những gì đè nặng lên bản thân, cuộc sống vào những mảng màu, hình thể mà anh đã thai nghén, ấp ủ, rồi cho nó tuôn trào trở thành những hình ảnh thực tế cho mọi người thưởng lãm và suy gẫm. Nó giúp anh tạm quên đi những dằn vặt, cơ cực đói khổ, bệnh tật đeo bám ngày ngày. Nói về những tác phẩm của anh thực hiện. Nó cũng nhỏ bé khiêm nhường như con người hiện hữu của anh. Một mẫu người. khép kín, cam chịu. Lúc nào cũng muốn co lại chịu đựng cho số kiếp, làm anh càng dúm dó thêm. Không hiểu là cuộc sống co cụm đó có ảnh hưởng gì đến sự thực hiện tác phẩm của mình hay không mà đa phần ta thấy tranh của anh ít khi nào vượt quá cái khổ 20cm x 30cm. thật thê thảm. Nhưng phải nói là dù cho những bức tranh kích thước rất khiêm nhường như vậy. Nhưng tư tưởng, màu sắc và hình thể trong tranh của anh không bé nhỏ, khiêm nhường chút nào. Anh trăn trở, chọn lọc những ý tưởng lạ kỳ sâu lắng. Tìm cách gởi gắm những băn khoăn khắc khoải. Những niềm mơ ước, khát khao mà anh kiến trải trong cuộc sống. Mọi thứ được anh nhào nặn, đúc kết rồi dàn trải trên mặt giấy thành những câu chuyện được diễn tả bằng những đường nét kỷ hà, đong đầy những sắc màu bí ẩn kỳ dị. Khi thì trong sáng, lúc êm đềm, man mác...khi thì mênh mang mộng mị..v..v...Có một điều kỳ lạ là trong tranh của anh không hề ảm đạm, thê lương bức xúc. Mặc dầu cuộc đời anh đầy ắp những thứ đó. Anh không chối bỏ cuộc sống. Anh chấp nhận cuộc đời cho dù nó luôn mang đến cho anh biết bao nhiêu sự đau thương.
Hà Uyên anh ạ! Hôm nay tôi viết lên những giòng chữ này như là thắp một nén hương lòng để tưởng nhớ đến anh. Cũng như trân trọng những việc anh đã làm và để lại. Cho dù nhiều người chưa biết đến anh và tác phẩm. Nhưng tôi đoan chắc rằng anh đã mãn nguyện đi hết cuộc đời của mình bằng chính nỗi đam mê chân chính nuôi dưỡng trong lòng. Cầu mong anh được an nhiên tự tại nơi cõi vĩnh hằng không còn trăn trở, không còn bị dằn vặt bởi cuộc sống thế nhân...Những tác phẩm của anh để lại sẽ minh chứng cho điều đó...
Cauminhngoc
29/4/2013
PHẦN HÌNH ẢNH TRANH.
Toàn thể tranh của Hà Uyên dưới đây thuộc giòng “ Collage ”. Nôm
na là tranh dán giấy. Anh thực hiện xuyên suốt trong hai năm 1997 và 1998. Giòng tranh này. Thông thường người họa sĩ tạo hình bằng
cách xé giấy thành những mảng lớn nhỏ tùy ý rồi dán chúng lại với nhau tùy theo
sự xắp đặt để cho ra đời tác phẩm của
mình. Đôi khi có những họa sĩ dùng sơn hay màu nước vẽ dặm thêm vào. Thể loại
tranh này rất ít họa sĩ theo đuổi vì nó không tạo được những đường nét như của
cọ vẽ. Màu sắc cũng không thể pha trộn như ý muốn mà phải bị lệ thuộc vào tờ
giấy xé ra. Nhưng đối Hà Uyên thì sự việc nó lại khác hẳn. Anh không xé vụn
giấy để dán như mọi người. Ở trong tranh của anh là một kỳ công. Sự tư duy có
chiều sâu. Một bố cục phức hợp đa hình sắc kết hợp bằng những đường nét kỷ hà
học thành tác phẩm. Tranh của anh pha trộn giữa hiện thực và trừu tượng. Một
cách anh chọn lựa để biểu cảm nội tâm của mình. Xem tranh của anh ta thấy anh
chắt chiu từng sắc độ sẵn có trong tờ báo. Anh khai thác đúng mức những hình
sắc hiện hữu vô tri của tờ báo bắt nó trở thành cái hữu tri trong tác phẩm của
mình. Một việc làm không phải dễ. Anh đã chọn cho mình một chuyện quá khó trong
giòng tranh Cô-la. Anh chọn cho mình một con đường không giống ai. Vì anh nghĩ
rằng chỉ có nó mới đủ sức chuyển tải những suy tưởng trong nội tâm của mình. Đó
là điều đặc biệt tôi muốn đánh động về tranh của anh Hà Uyên với mọi người.
Cauminhngoc
29/4/2013.
Hà Uyên tên thật là Phạm văn Thanh. Quê hương ngoài miền Bắc không rõ là Tỉnh nào. 1954 di cư vào Nam. Sống quanh quẩn khu Bàn Cờ. Thuộc Quận 3.Saigon. Chỉ biết anh sống hơn 70 tuổi. Mất năm 2003? Trong suốt thời gian qua lại chỉ mải mê trao đổi về tranh mà không hề có dịp ghi chép về tiểu sử của anh. Một thiếu sót lớn thật đáng trách...Rất mong có dịp gặp lại anh Hoàn người em ruột thịt của anh để ghi lại tiểu sử cho xứng đáng với tầm vóc của những tác phẩm này.
01 - Ba người bạn.
02 - Ôm trăng đánh giấc...
03 - Hoa vô thường.
04 - Tình yêu và hạnh phúc.
05 - Phím đàn.
06 - Bố cục
07 - Nguyên sơ.
08 - Nguyên sơ 2.
09 - Cội rễ.
10 - Cõi lạ.
11 - Hòn phụ tử.
12 - Đêm đô thị.
13 - Buồm đôi.
14 - Cỏ hát.
15 - Cõi xa lạ.
16 - Cung đàn.
17 - Gió...
18 - Hình bóng.
19 - Hoa đá.
20 - Hóa thạch.
21 - Linga.
22 - Mơ hoa.
23 - nghệ nhân đồ gốm.
24 - Ốc đá.
25 - Phố.
26 - Yoni...
27 - Suy tưởng.
28 - Thập nhất mục ngưu đồ.
29 - Thính phòng.
30 - Thuyền và ánh trăng vàng.
31 - Thuyền và ánh trăng thanh.
32 - Tuổi tròn trăng.
33 - Hòa tấu.
.
34 - Biển và cuộc sống.
35 - Bóng nước.
36 - Bướm và hoa.
37 - Bố cục khối.
38 - Bố cục nằm ngang.
39 - Âm sắc...
41 - Cao tầng II.
42 - Chèo
43 - Con mèo đỏ.
44 - Công nghệ thép.
45 - Cõi người ta.
46 - Cõi xa xăm.
47 - Dàn giao hưởng.
48 - Dáng xưa...
49 - Đoàn tụ...
50 - Đô thị tương lai.
51- Đạt Ma Sư Tổ...
52 - Đồng hành...
54 - Góc phố.
55 - Gần & xa
56 - Đêm màu hồng
57 - Hư cấu
58 - Hạt giống
59 - Hồn viễn xứ
60 - Khúc nghê thường
61 - Kiến trúc xanh
62 - Kẻ sĩ
63 - Kẻ vô lương
64 - Kẻ xa lạ
66 - Linh chi
67 - lơ lửng
68 - Lưỡng tử
69 - Lạc lõng
70 - Vọng
71 - Mái ấm
72 - Mầm sống
73 - Mẫu tử
74 - Mộng mị
75 - Trần trụi
76 - lễ chùa
77 - Bố cục nằm ngang.
79 - Người giao hàng
80 - Nhà báo và tin tức
81 - Nhớ cội
82 - Nồng ấm
83 - Ngộ...
84 - Nụ hôn
85 - Phố xám 1.
86 - Phố xám II.
87 - Phối khí.
88 - Ra khơi.
89 - Sau buổi diễn.
90 - Óng ả.
92 - Hàn mặc tử.
93 - Thuyền sóng và trăng.
94 - Thuyền viễn xứ.
95 - Dalat mộng mơ.
96 - Đèn.
97 - Buổi sớm mai.
98 - Thân xác.
99 - Trong ngọc trắng ngà.
100 - Về đích.
101 - Mẫu tử.
102 - Tầm...
103 - Câu...
105 - Tĩnh vật 2.
106 - Trói buộc.
107 - Trăng trong vườn.
108 - Trăng và đèn.
109 - Trưa hè.
110 - Trầm lắng.
111 - Tĩnh vật 3.
112 - Tĩnh vật.
113 - Tĩnh vật.
114 - Tĩnh vật.
115 - Tĩnh vật.
116 - Tĩnh vật.
117 - Tĩnh vật.
118 - Tĩnh vật.
119 - Tĩnh vật.
120 - Phản chiếu.
121 - Vượt thoát.
122 - Bão táp.
123 - Trình tấu kèn Tây.
Toàn bộ số tranh trên của Họa sĩ Hà Uyên đa phần được thực hiện trong hai năm 1997 và 1998. Khi thấy anh đem đi bán cho tôi những vật bất ly thân như cái va ly da để đựng dụng cụ vẽ và mốt số món đi kèm mà anh đã mang theo từ thuở di cư... Tôi chạnh lòng. Mua tất cả sau khi nghe anh tâm sự...Một cái gì đó trăn trở trong tôi...Cuối cùng để giải quyết cái khó khăn nhất thời...Tôi sẽ cung cấp vật tư là các loại báo ngoại có hình ảnh đẹp cho anh. Anh thực hiện xong tôi bao tiêu tất cả...câu chuyện cứ thế em ả trôi hơn kém hai năm trời...cho đến lúc có một bóng hồng ở bên anh...sự việc không còn như xưa...có lẽ không phải tại anh...sự trao đổi mang tính hỗ trợ cả tôi không đáp ứng được nhu cầu đòi hỏi cần thiết của gia đình anh nên đành chấm dứt...một nỗi buồn...không phải giữa tôi và anh...nhưng chẳng biết sao, cũng chẳng biết nói gì...xin có lời để chấm dứt loạt tranh của họa sĩ Hà Uyên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét